Showing posts with label THƠ. Show all posts
Showing posts with label THƠ. Show all posts

October 1, 2017

Lẽ Nào












Lẽ nào tình đến rồi đi
Cánh chim biền biệt, thiên đi phương nào
Cuối đời hồn chợt lao xao
Chập chờn ký ức dạt dào mộng mơ
Xa xôi tay ấm tình thơ
Tìm trong nỗi nhớ bến bờ yêu thương.

Lẽ nào ...tơ rối còn vương
Nắng mưa dầu dãi, phong sương tóc mềm
Đêm nằm tiếc nuối tay êm
Vầng trăng nghiêng bóng bên thềm hoang sơ
Ngày xưa buồn chợt vu vơ
Vẽ trang giấy trắng chút vờ vĩnh yêu.

Lẽ nào chiếc bóng hắt hiu
Mùa thu vàng áo tiêu điều tâm tư
Xin người đừng nói tạ từ
Cho lòng vẫn ngỡ tình như suối ngàn
Tóc dài óng mượt vai ngoan
Vòng tay khắn khít trần gian phiêu bồng.

ĐT Minh Giang
9-17         

                      

March 11, 2016

Tìm Lối Xưa

Dòng đời về hư không
hòa vũ trụ mênh mông
thời gian trôi đi mãi
mơ gì cõi lưu vong

Đây có phải đất hứa
mọi người hằng ước ao
trái tim còn đâu nữa
thuở nào mộng xôn xao

Một nụ cười cho anh
hoài vọng sáng long lanh
đôi mắt ai sầu mộng
vẫn mơ màu thiên thanh

Tìm đâu bao ngày thơ
nắng đan ngàn sợi tơ
bọt nước nào chẳng vỡ
cành liễu buồn trong mơ.

Đỗ Thị Minh Giang
6-08


February 21, 2016

Trên Bến Sông Xưa

Ngắm mình gương nước dòng sông
Nghe chừng xa lạ cõi lòng buồn tênh
Biết rằng dầu nhớ hay quên
Chìm trong ký ức bồng bềnh dấu xưa
Đò ngang đợi mái chèo đưa
Sóng chiều trôi nhẹ nước vừa dâng cao
Bốn mươi năm nhớ cây sào
Chống ghe đưa tiễn người vào cuộc vui
Giở tờ thư cũ ngậm ngùi
Từng trang đời đã ngủ vùi tâm tư
Thoáng buồn hai tiếng tạ từ
Đọng làn sương khói lá thu mơ màng
Giờ ai còn đợi đò ngang
Bến xưa nay vắng bóng nàng chiều rơi
Liễu nghiêng mặt nước buông lơi
Bên dòng sông cũ nửa vời điệu ru .

Đỗ Thị Minh Giang



Xứ Lạnh Tình Nồng

Nhóm lên bếp lửa mùa đông
Hong khô mái tóc sưởi lòng đôi ta
Sương mù giăng lối đường xa
Núi cao che khuất chiều tà ánh dương
Chung đôi đoạn cuối nẻo đường
Tâm tư như vẫn còn vương bóng hình
Ngày nào khoác áo thư sinh
Sân trường ngơ ngẩn một mình đợi ai
Tỉnh ra tiếc giấc mộng dài
Còn đây duyên nợ vòng tay ân tình
Lửa reo soi bóng đôi mình
Đường trần tuyết phủ, bình minh rạng ngời
Nửa đời xong một cuộc chơi
Nửa đời còn lại nhớ thời hoa niên.

Đỗ Thị Minh Giang