Ngắm
mình gương nước xuôi dòng
Nghe
chừng xa lạ cõi lòng buồn tênh
Biết
rằng dầu nhớ hay quên
Chìm
trong ký ức chênh vênh mộng đời
Đò
ngang đợi mái chèo lơi
Sóng
chiều trôi nhẹ mây trời bay cao
Bốn
mươi năm ánh trăng sao
Bóng
soi đưa dẫn lao đao ngậm ngùi
Nghe
trong hơi gió ngọt bùi
Từng
trang thơ đã ngủ vùi tâm tư
Thoáng
buồn hai tiếng tạ từ
Đọng
làn sương khói lá thư muộn màng...
Ba
mươi năm chuyến đò ngang
Chở
đầy khoang nắng mơ màng Hậu Giạng
Đỗ
Thị Minh Giang
7-09